Cũng đã lâu lắm rồi tôi có một nỗi buồn kỳ lạ, một nỗi buồn không tên xuất phát từ sâu trong cảm xúc. Man mác buồn, man mác nhớ thương.
Hà Nội, những ngày mưa…
Bây giờ cũng sắp đến Tết Trung Thu, những cơn mưa ngâu muộn màng bắt đầu xuất hiện, gợi cho lòng người những hồi ức không tên, len lỏi theo cảm xúc về nơi hiện tại. Những cái thở dài với những lý do không biết từ nơi nào đến, không biết kết thúc sao cho trọn vẹn. Mưa, trượt dài trên hàng lá ngoài cửa sổ, nhìn mưa, lạnh ngắt, và rồi thở dài.
Hà Nội thu mình về đêm, còn tôi? Ôm mình với quá khứ? Tôi có cảm giác mình sống với quá khứ đã quá nhiều. Mặc dù biết không nên, không đáng nhưng tôi vẫn thu mình như một chú ốc. Nằm- bò- trườn- lăn và chạy chốn. Ai cũng vậy, sau một số sự việc xảy ra họ sẽ tìm cách tốt nhất để giải quyết riêng cho mình. Người thu mình, người mạnh mẽ đối diện. Tất cả chỉ là phản pháo cho trái tim bị tổn thương và đang cố đập nhịp nhàng. Cố vuốt ve cho sự yếu mềm nhất, sâu thẳm.
Ai biết đâu mình sẽ ra sao khi vấp ngã, trầy da hay chỉ là tím bầm? Và ai biết trước nếu như không bị vấp ngã chắc chắn sẽ không bị trầy da? Và ai biết trước… mọi việc sẽ như thế nào?
Tôi sinh vào tháng mười, tháng mà trời thu đang dần trở mình khoắc thêm áo khi mùa đông chạm ngõ. Tôi là một kẻ điên mang trong mình nhiều hoài niệm, mang trong mình quá nhiều nỗi buồn man mác của mùa thu, của những ngày tránh động vào cây mùa lá rụng. Những nỗi buồn tôi chả thèm đặt tên, tôi chả thèm kể lể, tôi chả thèm than thở hay dài dòng. Nhưng… những thứ đó tạo nên sự khác biệt trong tôi. Tôi có thể cười với những nỗi buồn đó. Thật dở hơi!
Mẹ tôi nói nếu yêu nhau thật lòng thì lúc nào cũng có nhau. Đúng! Bạn đã bao giờ đặt ra câu hỏi: Liệu “chúng mình” đã đủ để “yêu nhau thật lòng”? Tôi chả dám tin, tôi sợ sẽ phải tin nhầm người, nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn tin. Con người có ai thành thật với nhau được mấy lần. Tôi tin, vì tôi chẳng có lý do, chẳng có câu trả lời phù hợp. Tôi tin bạn, tôi tin người, và tôi cũng bị bỏ rơi, phản bội nhiều lần. Nhưng nó đã quá quen thuộc với tôi. Phải nói nó đã quá quen thuộc với cuộc sống. Lừa người- người lừa chỉ để sinh tồn mà thôi.
Vậy tại sao phải gồng mình lên mạnh mẽ? Tại sao cứ phải giả vờ tươi cười? Tại sao lại không được khóc lúc nào mình muốn? Tại sao lại có nhiều câu hỏi tại sao như vậy? Có ai trả lời giúp tôi không? Chắc khó! Một mặt nạ đã mang bao nhiêu năm thật khó thể tháo bỏ, liệu có ai giúp tôi gỡ ra và đuổi tôi ra khỏi vai diễn này. Mong chờ và hy vọng, liệu ai có đủ thời gian và kiên nhẫn làm thay đổi tôi?
Phía sau một một người mạnh mẽ bạn biết là gì không? Là sự yếu đuối. Nó mỏng manh nhưng cũng rất dày. Là sự cô độc tĩnh mịch của màn đêm, khó có thể chạm tới.
Vậy đấy, Hà Nội lại mưa rồi, tắt đèn và ngủ thôi.
0 Comments Đăng nhận xét