Hai tiếng ấy, tôi đi theo gió, tìm ánh sáng sau những thâm sầm hang hóc. Tôi tìm chưa thấy nhưng mai trời mưa lạnh hay nóng tiếp thì vẫn đi bộ như thế, lâu như thế để thấy được thì thôi.
Quả thực, chúng ta chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn bằng cách kinh khủng hóa nó lên. Và nghĩ đơn giản hóa đi là điều khó khăn lắm trong thực tại nhàu nát.
Tôi có trí nhớ kém, nhưng rõ ràng có những nỗi nhớ không thể đặt vào lí do ấy như một bản án cần phải xử là quên đi. Trí nhớ kém cũng như yếu đuối, có người dẫn lối là có người để phơi bày nước mắt. Có thể ngày mai thôi, hoặc ngày kia, tôi sẽ lại òa lên, sẽ tiếp tục bị cảm xúc kinh khủng hóa thực tại rồi mọi chuyện lại hệt người dưng ngược lối mà đi song ai biết trước được về một tâm hồn luôn chứa đủ thứ trên đời.
Và tôi nhớ, rất nhớ anh. Ngày nào cũng thế, thức dậy sớm, lại rấm rứt chuyện phiền, được anh trai đưa đi học rồi anh đi làm. Ngồi học thoáng lúc không tập trung được nước mắt dàn ra. Lên bus đi về đông nghẹt, là bơ vơ với chính giọt nước mắt của mình. Kể cả cái chuyện qua đường xe cộ ních chen cũng thấy mắt ngân ngấn muốn òa. Khoảng thời gian một mình đáng sợ trong ngày chỉ biết vùi mình ngâm vào nước mắt. Tối nào mẹ cũng gọi chia sẻ, nhắn tin cho kha khá người để nói nhưng vẫn chênh vênh. Hẳn nhiên là viết những cái này vẫn đang là một lọ thủy tinh mong manh chứa nước. Giống như việc bị lạc mà không biết làm gì. Sợ và tơ hơ. Tôi đi giữa những ngày ác mộng triền miên. Sợ lớn lên. Chỉ muốn bé lại, để mọi chuyện sau giấc ngủ an nhiên tự giác tan đi. Lại có thể coi như chưa có chuyện gì. Nhưng luôn là điều không thể. Muốn lạc quan nhưng chưa chắc tay để vin vào điểm tựa.
Anh bỏ tôi đi theo ánh mặt trời, còn tôi đi giữa những ngày ẩm ướt mọc rêu xanh. Có những chuyện, dù có cố cách nào thì vẫn chỉ dừng lại một điểm, như việc thương yêu ai đó một chiều. Phải, tôi thương anh ngay từ thuở chập chững bước vào cuộc sống tự lập, còn anh, thế giới thương yêu của anh vẫn trống nhưng tôi chẳng có cách vào. Rõ ràng, có những người vẫn luôn đứng ở đâu đó nhưng chạm tới họ lại là một ngõ cụt chẳng tài nào xê ra được lối thoát. Tôi đã lủi thủi lầm lũi thương anh nhiều nhiều, hay nín nhịn để nước mắt chưa bưng đầy tuyến lệ đã phải trôi vào. Rồi bẵng một đoạn, đến một ngày tất cả bung xòe, như một quả pháo hoa trong trời nắng tóe cả ban công. Òa là khi nhấn nút end call mà kìm lòng không đặng. Anh đi đến một vùng đất khác, nơi cách tôi dù chỉ 70000 đồng xe khách nhưng chẳng cho tôi cái hẹn nào gặp lại. Anh khát khao chinh phục bầu trời trong khi dưới đây tôi đang chao mình không chắc. Những nỗi buồn vẫn ở đó và chỉ có một người mới gỡ và đem ra nắng phơi khô. Không phải họ thì dù là ai đi chăng nữa đều là những chắp vá không hoàn thiện, là những sản phẩm lỗi rời rạc với nhau.
Đoạn này bơ vơ lắm, tôi thường bị thế. Sợ một mình đi trên phố, sợ một mình len trên xe bus, bất chợt
muốn nói gì đó rồi thấy tiếng mình chìm câm sau bao ầm ào náo nhiệt. Phải làm sao giữa một xứ sở dồn kìm dập ghim nhau bởi đủ thứ khổng lồ. Hà Nội cũng chẳng thua, cũng ẩm ướt, đỏng đảnh như trẻ con khóc đòn ăn vạ. Phải xốc mình dậy thôi, tạm dọn phòng ốc để về nhà với mẹ, để khóc đã đời rồi thấy những ngày xanh tươi phía trước. Sẽ có lúc lại thấy trời xanh ngắt, ánh nắng phết lên cây xanh ngắt. Cuộc đời xanh ngắt.
Như niềm tin.
Đó chỉ là chột dạ thấy mình đã ôm quá nhiều u hoài ủ dột, nước mắt đủ để tưới cả một ban công đầy hoa đỏ rực tới độ rêu xanh kín mít. Là phải phơi khô trong nắng và gió. Là phải tự yêu lấy cảm xúc chính mình.
Chào nhé, tạm biệt một tôi đi giữa những ác mộng triền miên!
0 Comments Đăng nhận xét